"thiệt thòi"

Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng vì bố mẹ bận làm ăn nên Minh Thư thường xuyên được gửi về nhà ông bà ngoại. Từ nhỏ, cô đã nghịch ngợm hơn những cô gái cùng tuổi khác.

Khi Thu vào lớp 1, mẹ sinh em trai, cả nhà dồn hết tình yêu thương cho “bé” và coi Thu như… con gái lớn. Chiều nào bố cũng “nhờ” Thu bóp chân, bóp tay cho mình. Do không kiên trì, làm được một thời gian Thu lại bỏ đi nơi khác nên thường bị bố mắng là vô tích sự.

Vì vậy, cô gái rất chán nản và thường tìm cách trốn tránh cha mình. Từ ngày có cháu nội, bà nội Thu cũng dồn hết tình yêu thương cho “hạt vàng” mà quên rằng, Thu vẫn còn là một cô bé cần được vỗ về, vỗ về.

Trong mắt cả nhà, đôi khi Thư cũng là đứa “phá đám” vì thường xuyên đánh thức em bé bằng những trò nghịch ngợm của mình. Thu luôn cho rằng mình thừa thãi, vô dụng nên khi bị mọi người la mắng, Thu không những không nghe lời mà còn làm ngược lại. Cô ấy luôn làm những gì mình thích và đặc biệt thích đập phá đồ đạc trong nhà.

Thấy Thu như vậy, lẽ ra mọi người trong gia đình phải gần gũi để hiểu tâm lý con nhưng ngược lại, người bà đưa Thu đi học luôn nói với cô giáo là cháu hư, nhiều lần bắt cô về. "phe" cô, chỉ trích Thu. Càng bị cô lập, bệnh tăng động của bé càng phát triển.

Ở lớp, Thu không tập trung học bài, không cho các bạn ngủ trưa và bị cô giáo gán cho là học sinh cá biệt.

Cũng như Thu, căn bệnh tăng động giảm chú ý của Sumi (khu đô thị Việt Hưng, Hà Nội) nặng hơn khi bố mẹ dành hết tình yêu thương cho con trai. Người cha “hộ pháp” khi đi làm về thường hỏi con: Hôm nay con học thế nào? Con còn muốn viết chữ xấu như thế?... Những câu hỏi này khiến đứa trẻ rất sợ bố.

Sumi rất thích nhổ nước bọt, ai đến nhà cũng tự ý lôi đồ ra ném khắp nhà...

Cha mẹ cần đồng ý

Theo cô Ngô Minh Hà, nguyên giáo viên Trường Tiểu học Thành Công B, Hà Nội, người có nhiều năm nghiên cứu về tâm lý trẻ em, những đứa trẻ hiếu động ít khi sống cùng người già.

Khi các em ở với bố mẹ, cô, chú, bác, ông bà ở nhà, các em còn nhỏ nên bị ảnh hưởng tâm lý từ nhiều lứa tuổi khác nhau.

Mỗi người hỏi một kiểu khiến tôi như bị "hú hồn", chả biết theo ai. Có những em nhốt mình trong phòng xem tivi, khi có thắc mắc không biết hỏi ai thì chỉ biết nhảy nhót... suốt ngày.

Với những bé gái hiếu động, cha mẹ phải có tình cảm với con, tránh những hành động khiến con tổn thương và cảm thấy bị từ chối. Đặc biệt, cần phối hợp với giáo viên để trẻ có cơ hội “khẳng định” mình thông qua việc làm tổ trưởng, tổ phó, “trợ lý” trong lớp cho cô...

“Để kiểm soát chứng tăng động ở con gái, phải luôn có một người hiểu và ngồi bên cạnh con. Rèn luyện tính kiên trì của trẻ bằng cách cho trẻ xâu chuỗi từ cúc áo. Luôn khuyến khích trẻ có hứng thú không bỏ cuộc.

Cha mẹ phải có sự thống nhất trong việc nuôi dạy con cái, không thể “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” làm con mất lòng tin. Đặc biệt, cha mẹ không nên đòi hỏi con quá nhiều, cần hiểu rõ sở trường của con để con phát triển đúng với khả năng của mình”, chị Minh Hà khuyên.